Thông tin mới nhất
Đăng nhập
Thống kê truy cập
  • Đang online: 2
  • Hôm nay: 136
  • Trong tuần: 6 172
  • Tất cả: 1383784
TỰ TRUYỆN 58 NGÀY BÌNH DƯƠNG

 

Vào những ngày trung tuần tháng 7, khi cái nóng ngày hè đang ở đỉnh điểm thì cũng là lúc tình hình dịch COVID-19 lây lan với tốc độ “chóng mặt”, số ca mắc tăng nhanh trong cả nước, đặc biệt tại các tỉnh miền nam.

Hưởng ứng lời kêu gọi hỗ trợ miền Nam thân yêu sớm kiểm soát và vượt qua đại dịch COVID-19, tôi – một người Điều dưỡng của Bệnh viện Sản Nhi tỉnh Lào Cai đã tình nguyện lên đường cùng 50 đồng đội y tế tiến về Bình Dương thân yêu với một tâm thế góp hết sức mình vào cuộc chiến cam go chống dịch COVID-19.

Quyết tâm là thế nhưng trong giây phút chia tay người thân, đồng nghiệp trước giờ lên đường vào ngày 22/7, một buổi sớm mưa nhè nhẹ, lòng tôi bỗng trùng lại, bùi ngùi, xúc động.  Khi xe chuyển bánh, tôi thấy mình như sắp không kìm được nước mắt. Cả chặng đường trong đầu tôi rất nhiều suy nghĩ lo lắng, không biết vào tâm dịch có những khó khăn gì đang đợi mình phía trước? Nếu lỡ mình bị nhiễm COVID thì sao? Nhưng tiếng những người đồng đội đã truyền động lực cho tôi, tôi khơi dậy quyết tâm, tràn đầy niềm tin và hy vọng. Bởi chúng tôi những người khoác trên mình tấm áo trắng ngành y không thể làm ngơ trước tình hình người dân hàng triệu người dân Việt Nam đang hoang mang vì dịch bệnh.

Đặt chân đến Bình Dương – Tuyến đầu chống dịch, nơi vẫn nổi tiếng với các khu công nghiệp lớn nhất nước, thành phố trẻ náo nhiệt, phát triển. Vậy mà giờ đây, trước mắt tôi Bình Dương hiện lên với một khung cảnh vắng vẻ, đại lộ thênh thang không người đi lại chỉ thấy các chốt kiểm soát, tiếng còi xe cấp cứu ú òa, bóng những người chiến sỹ áo trắng trong bộ bảo hộ kín mít dưới cái nóng nực của miền Nam.

Và chúng tôi, chính thức bắt tay vào công việc tại Bệnh viện dã chiến số 1 Bình Dương quy mô 1600 giường, chỉ trong 5 ngày bệnh nhân nhiễm COVID-19 đã kín. Tôi thấy áp lực vô cùng trong một môi trường mới, khí hậu mới, rất nhiều đồng nghiệp mới và quan trọng là căn bệnh nguy hiểm có thể cướp đi tính mạng bất cứ lúc nào mà tôi chưa từng một lần tiếp xúc. Nhưng chứng kiến số ca mắc mới tăng chóng mặt mỗi ngày (200-300 ca nhập viện), trong đó có nhiều cụ già, cháu nhỏ, tôi thấy xót xa và càng quyết tâm hơn phải vượt qua tất cả để cùng những người đồng đội chiến thắng COVID-19.

Thức dậy sớm mỗi ngày, thông tin đầu tiên tôi tiếp nhận là hôm nay có bao nhiêu ca mắc mới vừa đưa vào bệnh viện. Mặc quần áo bảo hộ chắc chắn, tôi và các đồng nghiệp bắt tay ngay vào công việc tiếp nhận và điều trị trực tiếp cho hơn 1000 bệnh nhân COVID-19. 8-12h liên tục om mình trong bộ quần áo bảo hộ mà anh em y tế vẫn gọi vui là lò hơi, quần áo ướt sũng mồ hôi, miệng khát cháy nước chưa kịp uống, ước mơ nhỏ bé là được hít hà chút không khí mát mẻ cũng trở nên xa xỉ. Nhưng khi nhìn thấy bệnh nhân khó thở, bệnh ngày một trở nặng, số lượng người nhập viện không ngừng tăng, bản thân tôi tự nhủ mình càng phải cố gắng hơn nữa.

Và khoảnh khắc hạnh phúc nhất của tôi cũng như những người đồng đội chính là rất nhiều bệnh nhân dần hồi phục và được xuất viện về với gia đình trong niềm hân hoan, phấn khởi.

58 ngày tại Bình Dương đã ghi dấu trong tôi những cảm xúc khó tả và là một trải nghiệm ý nghĩa nhất trong suốt 17 năm gắn bó với sự nghiệp y tế của tôi, khi chứng kiến ranh giới giữa sự sống và cái chết ngay trước mắt.

Trở về Lào Cai sau thời gian hỗ trợ Bình Dương, tôi và các đồng đội tiếp tục thực hiện cách ly trong tâm trạng hồi hộp. 15 lần xét nghiệm COVID-19 (PCR) là từng đó lần tôi và các đồng đội nín thở chờ đợi kết quả và thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy 2 từ “âm tính”.

Tôi và các đồng nghiệp hoàn thành thời gian cách ly 14 ngày tại Sa Pa

Và giờ đây, khi được về với gia đình nhỏ, tôi hạnh phúc vô cùng và càng quý trọng hơn những giây phút yên bình này. Chúc các bạn luôn bình an và đừng quên tuân thủ nghiêm các hướng dẫn phòng dịch vì chính sức khỏe của mình và những người thân yêu.

Điều dưỡng Nguyễn Văn Phú – BV Sản Nhi tỉnh Lào Cai